Sau độ hot của confessions #17979 thì chị vợ của nam chính đã xuất hiện. Chị đã chia sẻ một câu chuyện khác còn lắm đau thương, nhưng chị viết với lời lẽ bình thản, nhẹ tênh. Có thể thấy có lẽ tổn thương đã qua, nhưng tổn thương ấy với chị là quá lớn, chị dần trở nên mạnh mẽ đến đau lòng CĐM.
NEU Confessions: #18030: reply cfs #17979: Chị vợ – người con gái mạnh mẽ chia sẻ cụ thể về câu chuyện bị phản bội
#18030: Hôm qua đang ngồi làm việc, con bạn thân nhắn tin cho mình: ” Mày ơi có cái cfs này giống đang nói về mày lắm”, rồi nó gửi cho mình cái link.
Mình thì ko theo dõi NEU, nên cũng không biết, mà đọc cái cfs viết về cd mình, mình đã khóc. Rất lâu rồi mới lại khóc như thế này, và thành phố nơi mình ở bỗng đổ mưa….
Anh là người phản bội mình sau gần 7 năm chung sống và có với nhau 2 mặt con, mình yêu anh từ năm 17 tuổi, tới giờ mình cũng gần 25, sóng gió cuộc đời mình dường như gánh đủ cho cả 1 đời người.
Mình vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, mình dậy sớm lo nhà cửa và cho 2 đứa đi nhà trẻ để chuẩn bị đi làm, chồng mình thì vẫn ngủ say. Bình thường chẳng bao giờ mình đụng vào điện thoại của chồng, tự dưng hôm đó lại vơ lấy xem giờ, rồi thấy tin nhắn của H- người cũ của anh. Tò mò, mình vào zalo đọc thử, và rồi …..
Mình như chết lặng, chở con đi hoc trong vô thức, thậm chí đến khi chồng mình nói anh đi làm nhé mình cũng không ngẩng nhìn lên…
Suốt gần 7 năm qua, mình chịu đựng, hi sinh để được gì? Mình cố gắng vun vén cho gia đình này để được gì? Tất cả vụn vỡ ra rồi trở về vạch số 0….
Mình không nhớ rõ tại sao ngày ấy mình lại có thể mạnh mẽ đến thế, mạnh mẽ chịu đựng, mạnh mẽ từ bỏ, chắc vì nỗi đau và cú sock bị phản bội lớn đến mức đè bẹp phần yếu đuối còn lại trong bản thân mình. Mình chỉ còn nhớ là mình dọn nhà thật sạch, nấu bữa cơm cuối cùng cho anh, sau đó viết 1 tờ đơn li hôn.
Mình vẫn nhớ khi gọi điện cho cô Giám đốc công ty xin nghỉ, cô hỏi lí do và sau khi biết chuyện cô nói với mình rằng: Con cứ nghỉ đi, khi nào bình tâm lại và sau này có muốn làm lại ở đây thì cô vẫn giữ chỗ cho con.
Mình đón 2 đứa trẻ về, tắm rửa cho 2 đứa, rồi mình lẳng lặng ra đi, tài sản duy nhất mình mang theo lúc đó là 1 chiếc xe máy mà anh mua cho mình “Để vợ đi lại đỡ vất vả” cùng 1 túi quần áo của mình và 2 đứa con.
Thế rồi mình ra đi, bán chiếc xe được hơn 20 triệu, dẫn 2 con tới 1 thành phố khác,thuê 1 căn phòng trọ, tìm chỗ gửi 2 con, rồi xin vô 1 nhà hàng làm phục vụ.
Khi mình đi, mình không về nhà mình, chỉ đến khi tới *** rồi mình mới gọi điện cho mẹ và khóc, mẹ bảo mình đưa 2 đứa bé về đi, ở ngoài này với mẹ, mình đã lắc đầu, mình không muốn mẹ mình khổ thêm vì con vì cháu nữa.
Những ngày đầu ở nơi đất khách, không quen biết ai, 2 con còn nhỏ, 3 mẹ con lủi thủi với nhau, nhiều khi mình cảm thấy bế tắc và chỉ muốn giải thoát khỏi cuộc đời này, nhưng khi nhìn 2 con say ngủ, mình không đành lòng và mình quyết tâm cố gắng để nuôi nấng 2 đứa.
Sáng sớm mình dậy lo cho 2 đứa , gửi 1 nhà trẻ tư gần phòng trọ, 5h về đón con gửi cho bà bán tạp hóa đầu ngõ rồi lại đi làm tới 10 giờ đêm, ngành phục vụ nhà hàng thường làm buổi tối mới có lương cao, nếu làm ban ngày không thôi sẽ không đủ tiền lo cho 2 con, nên mình phải đành lòng để con lay lắt bên những người hàng xóm tốt bụng.
2 đứa con trộm vía thương mẹ, hình như biết mình khổ sở nên chẳng bao giờ quấy, đôi lúc thằng lớn hỏi mẹ ơi ba đâu, hay mẹ ơi bao giờ ba đến đón mình về nhà, tim mình đau thắt lại, mình chỉ biết nói với con: “N phải ăn thật nhiều, phải thật ngoan, phải thương em bé rồi ba mới tới đón con nha”….
Gần 1 năm sau, mình được cân nhắc lên làm Ca trưởng, rồi Nhà hàng đổi chủ, mình được Chủ mới đưa lên làm quản lí, cuộc sống mấy mẹ con dần thoải mái hơn trước chút xíu, bà ngoại đôi khi gọi điện hỏi thăm, mình không cho biết nơi ở sợ anh biết được sẽ tìm đến, mình chỉ bảo rằng con vẫn khỏe và sẽ về thăm ngoại sớm thôi.
Mình cũng nghe phong phanh qua bạn bè và bà ngoại rằng anh đi tìm 3 mẹ con mình rất nhiều, nhưng vì mình giấu kín nên không ai biết trừ M- người bạn thân duy nhất, tài khoản zalo fb mình cũng đã chặn hết mọi thứ từ anh.
Rồi một buổi chiều khi mình đang ngồi ở nhà hàng, thì nhân viên vào bảo có anh nào gặp chị, mình bước ra và đó chính là anh.
Mình đã nhiều lần tưởng tượng rằng sau này gặp lại anh sẽ như thế nào, sẽ khóc lóc, sẽ mềm yếu, sẽ yếu lòng ngã vào vòng tay anh lần nữa, nhưng không, trước mặt anh ngày hôm ấy, mình bình thản đến lạ kì, thì ra là do đau quá mà hết yêu lúc nào không biết.
Anh xin lỗi mình, anh xin mình cho mình gặp 2 đứa con, anh nói nhiều lắm nhưng mình không còn cảm thấy rung động nữa, cô bé 17 tuổi năm nào lấy tình yêu làm lẽ sống đã không còn tồn tại….
…..
Rồi mình đọc được cfs anh viết, đọc những dòng bình luận mà a hứng chịu từ mọi người, đọc những lời động viên mọi người nhắn nhủ cho mình, mình chợt khóc, nước mắt dồn nén bao lâu vỡ òa….
Mình đọc được ở đâu đó rằng, “khi bình yên người ta sẽ quên mọi lời thề trong giông bão..”……
Một số comment hay:
Theo NEU Confessions
XEM THÊM:
NEU Confessions: #17979: Nợ em cả cuộc đời: Lời thú tội của chàng trai gây sốt CĐM
Sau hơn 3 năm vụ li dị nghìn tỉ: hồi kết ai sẽ là “vua” thương hiệu cafe Trung Nguyên
Lời khai của tên tài xế Container tông hàng chục người chờ đèn đỏ chấn động ở Long An
Lộ dữ liệu cá nhân: cảnh báo mọi người nên cẩn trọng trong việc sử dụng tài khoản cá nhân