Vợ chồng gần 10 năm chung sống, có với nhau 2 đứa con giờ đây nhìn lại chặng đường đã đi qua tôi lại có cảm giác lạnh lẽo và tủi thân.
Hồi mới yêu nhau, cuộc sống toàn màu hồng, cảm giác hạnh phúc cứ lan tỏa trong mọi khoảnh khắc.Tôi còn nhớ như in những buổi hẹn hò, những nụ hôn say đắm và cả những món quà đáng yêu, thật hạnh phúc. Hồi đó khi nghe người ta nói đến chuyện tình yêu sẽ phai mờ theo năm tháng, nào là chuyện vợ chồng ngoại tình hay chuyện chán cơm thèm phở, tôi thật sự không mấy quan tâm vì trong tôi luôn tin tưởng ở một tình yêu chung thủy.
Tôi đã hết lòng vì một tình yêu để xây dựng tổ ấm. Cuộc sống không thuận lợi khi chúng tôi kết hôn và mưu sinh nơi đất khách quê người với hai bàn tay trắng.Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi công việc, dù là trước giờ tôi chưa từng làm miễn đó là ý tưởng của chồng và nghĩ rằng đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn. Tôi thậm chí quên luôn cả việc chăm sóc bản thân, tiết kiệm từng đồng, sống thu mình và hạn chế tối đa các mối quan hệ bạn bè. Tôi giành toàn bộ thời gian cho chồng, cho con. Vắt cạn bầu sữa vì 2 thiên thần bé bỏng.
Thời gian trôi đi, tôi lúc nào cũng trong trạng thái gồng mình để lo toan cuộc sống. Người ta thường nói “một túp lều tranh 2 trái tim vàng” tôi chưa từng thấy. Tôi chỉ thấy những bon chen, những bộn bề và cả sự tranh cãi trong cuộc sống vợ chồng khi kinh tế không đủ đầy. Chồng tôi – một người đã từng yêu tôi say đắm, ga lăng và lãng mạn, sau kết hôn anh hoàn toàn thay đổi. Những lời nói yêu thương, ngọt ngào với vợ dường như anh cảm thấy ngượng ngùng và cho rằng là không cần thiết. Những ngày lễ, những món quà hoàn toàn không có khái niệm gì đối với anh nữa và tôi cũng quên cái cảm giác được nhận quà ấy rồi. Cuộc sống ngày càng tẻ nhạt, ân ái vợ chồng cũng không còn mặn nồng như xưa nữa. Có lẽ tại thời gian??? Tại tôi không còn sức hấp dẫn anh hay vì tình yêu đã hết??? Có nhiều lúc tôi tự an ủi rằng mình cũng còn hạnh phúc hơn rất nhiều người phụ nữ khác bị chồng phụ bạc.
Hạnh phúc vì chồng lo làm ăn, không nhậu nhẹt đàn đúm, gái mú… rằng hãy tự thỏa mãn với cuộc sống hiện tại với hai con gái bé bỏng đáng thương và tôi không đòi hỏi gì nhiều ở anh, chỉ cầu mong cuộc sống cứ êm đềm trôi qua rồi các con tôi sẽ khôn lớn, rồi vợ chồng tôi sẽ già đi. Thế là tôi lại tiếp tục ghồng mình với cuộc sống đầy lo toan. Một biến cố xảy ra, khiến tôi trở nên thất nghiệp và mọi gánh vác gia đình dồn hết lên vai chồng tôi. Thu nhập hạn hẹp, nên tôi cũng tiết kiệm tối đa mọi chi tiêu trong sinh hoạt gia đình để giảm bớt gánh nặng cho chồng. Hàng ngày tôi không ngừng truy cập internet để tìm kiếm việc phù hợp.
Nhưng ở độ tuổi 35 và còn có con nhỏ như tôi thì kiếm việc thật là khó quá. Kiếm được việc nhưng thời gian lại không chu toàn được cho các con, chồng cũng không đồng ý nên tôi đành từ chối. Tôi tự nhủ thôi thì hy sinh vì chồng con, ở nhà làm hậu phương vững chắc cho chồng để chồng phát triển sự nghiệp. Hàng ngày tôi lo cơm nước, giặt giũ, đưa đón con gái lớn đi học và chăm bé nhỏ ở nhà, đợi chồng đi làm về phục vụ quần áo, cơm nước cho chồng và hy vọng chồng thấy được sự hy sinh của mình. Thấy chồng vất vả, tôi cũng thương lắm và cố gắng chịu đựng những cái nhăn nhó, những lời nói gắt gỏng và cả những lời than vãn về công việc, về tiền bạc…
Ôi! Có nhiều người cũng nói tôi sướng có được ông chồng giỏi, chịu khó làm ăn, lo cho vợ con, tôi cũng thấy tự hào và hạnh phúc đấy chứ, tôi mong chờ một ngày không xa khó khăn sẽ trôi qua và vợ chồng tôi sẽ hạnh phúc hơn. Tôi luôn tin tưởng chồng và ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp đặt của chồng. Nhưng gần đây, tôi luôn có cảm giác không an toàn, tự ti với bản thân và không ngừng trách mình tại sao lại nhu nhược và yếu kém đến thế. Những suy nghĩ lung tung cứ quanh quẩn trong đầu tôi, khi tôi phát hiện chồng lén lút nghe và tìm hiểu bài hát “ bờ bến lạ”một mình sau cái buổi mà anh đi ăn nhậu rồi qua đêm ở đó. Mặc dù anh đã giải thích và tôi thấy cũng hợp lý nhưng không hiểu sao tôi cứ có cái cảm giác không an toàn khi tôi liên kết mọi sự việc xảy ra trong thời gian này.
Tôi phát hiện anh không thấy việc tôi ở nhà là một sự hy sinh mà anh cho rằng đó là gánh nặng đối với anh khi tình cờ thấy tin nhắn của anh với bạn bè anh và anh còn tự hào vì một mình nuôi 4 miệng ăn nữa. Tôi bị tai nạn, chắc anh cũng cho là thêm một gánh nặng nữa và nói cho bạn bè anh biết. Tai nạn ngoài ý muốn mà? Tôi thật sự thấy buồn và chạnh lòng khi tôi bị đau tay chạy xe chưa vững nhờ chồng chở đi mua thuốc nhưng nhận được sự từ chối bởi câu nói vô tâm “đi đi”. Nước mắt tôi tự nhiên trào ra, nhưng anh đâu hay biết vì anh trước giờ vậy mà.
Tôi ước gì anh nhiệt tình với tôi giống như lúc mới yêu hay nhiệt tình như khi khám phá “bờ bến lạ” kia. Có khi nào giác quan thứ sáu là sai? Tôi đã nghĩ oan cho chồng? Tôi cũng cầu mong là như vậy và tốt nhất là như vậy nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra??? chồng tôi – một người trước giờ cực ghét sự phản bội lăng nhăng trong tình yêu hôn nhân có lẽ nào lầm đường lạc lối mà chán cơm thèm phở?
Tôi luôn cầu mong sự yên bình cho dù tình yêu đã xa tầm với. Và tôi sẵn sàng xin lỗi anh nếu như giác quan thứ 6 của tôi là sai. Và điều đầu tiên tôi cần làm là kiếm việc và phải đi làm ngay chứ nếu không tôi sẽ bị ám ảnh hoài bởi những suy nghĩ kia. Lúc này đây tôi không sống vì mình mà vì các con tôi. Cố lên!