Chào các chị!
Em vừa kết hôn. Hôn lễ của em diễn ra liền 3 tuần, 1 tuần ăn hỏi, 1 tuần cưới, 1 tuần báo hỉ. Hôm qua vừa kết thúc báo hỉ. Và em bị stress suốt 3 tuần nay, đỉnh điểm là 4 ngày trước ăn hỏi. Thực sự ý nghĩ dừng lại trước khi bắt đầu ăn hỏi xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lúc đấy cũng là quá muộn. Khách cũng đã mời, cỗ bàn cũng đã đặt cọc tiền xong xuôi, ảnh cưới cũng chụp xong, bạn bè cũng mời rồi.
Em biết em là con người quá ích kỉ khi vẫn quyết định tổ chức đám cưới, để tốn kém tiền của 2 bên. Nhưng thời điểm đấy em đã suy nghĩ, thật sự em nghĩ chị nào lập gia đình rồi cũng sẽ không còn nghĩ tình yêu là màu hồng, chỉ yêu với đương. Vì kinh tế rất quan trọng.
Em đã search google suốt mấy tuần này, để tìm 1 bài viết có chung hoàn cảnh. Nhưng không, nên em quyết định tự viết bài để mong những lời khuyên chân tình nhất.
Kể về áp lực của em. Mọi thứ thuộc về nhà chồng em đều rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là em thấy không hợp với tính cách em. Em đã cố gắng nhìn nhận lại mọi khía cạnh, nhưng em từ trước sống luôn nuông chiều cảm xúc bản thân, kể cả việc yêu chồng em bây giờ, cũng là nghe theo con tim. Em cũng xác định trước tâm lí là lấy chồng vào sẽ khác, vỡ mông, blaa… nhưng em không nghĩ em bị tress nặng nề như thế này.
Giờ trong đầu em chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm thế nào để nói chuyện với bố mẹ em, xin lỗi nhà chồng và nói chuyện với chồng để anh ấy không phát khùng lên. Chồng em k hẳn là người vũ phu, nhưng có thói xấu là nóng tính, và khi nóng thì đập phá đồ đạc. Vì bố đẻ em cũng như thế nên em thông cảm và hy vọng sẽ thay đổi dần dần được anh ấy. Nói về tình cảm. Thật sự em vẫn yêu chồng em, mà em cũng k chắc là yêu hay thói quen. Vì chúng em bên nhau đã được 6 năm. 6 năm, nhưng đến thời điểm này, em cảm thấy ở bên anh ấy, em k còn là chính em nữa.
1. Em có nuôi 1 con mèo nga lông dài. Vì vậy, 1 là rụng lông, 2 là đôi khi nửa đêm nó dở chứng nghịch ngợm, 3 là mới đây bạn em tặng cái ghế da mới tinh nhưng bản tính mèo mà, nó cào là việc bt. Nhưng chồng em k chấp nhận điều đấy và muốn e k nuôi nữa. Phải nói trước là e k yêu cầu a ấy chăm mèo của e, 1 mình e cho ăn, dọn vệ sinh tất cả. Và bọn e cũng về sống chung với nhau trước khi cưới. Đã có vài lần cãi nhau vì con mèo, anh ấy bực khi sáng đi làm phải lăn lông trên quần áo, bực vì em cặm cụi dọn phân mèo, cắt lông tắm rửa cho nó. Anh ấy bảo em là “em đang nuôi nó hay đang hầu nó???”. Lần trước cãi nhau, em đã từng ý định bán đi, nhưng lại thôi, vì cảm thấy k ai có thể chăm nó tốt hơn e. Còn thời điểm hiện tại, em sẽ k bao h bán nó. Vì nó là sở thích của e, và là niềm vui của em. Khi anh ấy đi chơi vs bạn và em ở nhà 1 mình, em vui khi có nó. Em còn tưởng tượng cảnh có thể cùng mèo của e sống cả đời độc thân, k vấn đề gì. Còn nếu h e k nuôi nó nữa, e chỉ tưởng tượng ra e k còn niềm vui nào ngoài nấu cơm và chăm con. E k muốn biến thành hình tượng như thế. Hiện tại em rất bực vì tại sao anh k thíc thì k kiên quyết ngay từ đầu để em đưa ra lựa chọn chọn anh hay mèo của em?
Gần đây em luôn ao ước là có việc gì cãi nhau thật to, thật quyết liệt, để em có đủ dũng khí và quyết tâm chia tay. Vì k biết do bản tính ương bướng hay do gì, nhưng em luôn tiếc nuối quãng thời gian yêu nhau, tiếc nuối những lúc anh dịu dàng và yêu em, hoặc k muốn bị mang tiếng ác, nên k thể kiên quyết nói ra lời chia tay trước. Nên chỉ mong có 1 sự việc gì đau thật đau để em dứt được ra.
2. Chuyện gia đình không hợp nhau:
Em cũng xác định từ trước là 2 gia đình khác nhau. Nhưng đợt rồi cưới xin em càng thêm ức chế. Đáng ra em muốn cuối năm mới cưới, vì nhà em đang xây nhà ở quê gốc, nên nếu xây xong cưới ở nhà và bố em thời gian này xây nhà đang gầy ốm, đợi xây xong thì bố em nhàn hơn sẽ béo tốt lại. Nhưng nhà chồng đi xem ngày. Và thế là nhà em chiều nhà chồng. Nên mới thành cưới 3 tuần, 1 tuần về quê nội em ăn hỏi, 1 tuần cưới tại HN và 1 tuần báo hỉ ở nhà chồng. Xong tuần này báo hỉ CN, nhưng em cùng chồng về từ t5 vì có cưới bạn. Xong em ở nhà chồng suốt. Có về nhà đẻ (cách nhà chồng 20km) thì hôm ấy gần trưa bọn em mới dậy để đi, bố mẹ chồng đã dặn chiều về sớm. Chẳng biết có ý gì k nhưng em phải để ý chứ Xong chủ yếu là về nhà chồng e bị tủi thân, e nhớ bố mẹ em. Ngồi ăn cơm cũng nghĩ giờ bố mẹ mình thì đang ăn cơm mỗi 2 ông bà già. Rồi em nghĩ đến tết nhất. Tự dưng em thấy mình sai lầm vì nếu k lấy chồng. Cứ rỗi thì mình sẽ về nhà với bố mẹ. Nhưng giờ, mình sẽ phải chia đôi thời gian, trong khi bao nhiêu năm chưa chăm sóc gì được cho bố mẹ. Đi ăn với chồng và bạn cũng nghĩ, mình chưa dẫn bố mẹ đến được những chỗ này…
Nhà chồng em thì rất tốt, quá tốt. Nhưng thật sự em k quen và k muốn sự quan tâm đấy. Bố chồng em từ hôm em về cứ con dâu ơi, xong lại đi đâu cũng giới thiệu mà em cảm tưởng em cứ như trong sở thú vậy. Rồi nói chung là em đang bị stress. Nên càng quan tâm em càng thấy khó xử và khó chịu. Cách sống 2 gia đình sẵn đã khác, mà h càng khác vì chính em đang hướng cho bố mẹ em tư tưởng thoải mái hơn. Nhưng nhà chồng em thì đầu cuối. Em cũng hiểu cái gì cũng có 2 mặt, đầu cuối thì sẽ cầu kì. Như chồng em cũng thế, rất khéo và để ý, em luôn yên tâm sẽ k mất lòng ai nhưng đôi khi lại vì tính chồng em để ý mà hay suy nghĩ sâu xa những chuyện đáng ra k có gì.
Nói chung em k chê trách nhà chồng. Mà em chỉ cảm thấy em ích kỉ. Em k muốn thay đổi sở thíc của em, e cũng k thể dù rất cố muốn yêu thương bố mẹ chồng, nhưng càng nghĩ em càng thương bố mẹ em, e muốn bỏ hết tất cả để về sống cùng bố mẹ e, nấu cơm cho bố mẹ ăn, đưa bme đi chơi. Em thấy mệt mỏi khi nghĩ đến nhà chồng, rồi sau này đám giỗ cỗ bàn, lại còn phải giao tiếp với họ hàng rất đông. Mà tính em lại là kiểu người k muốn làm quen tiếp xúc người lạ, em có nhiều bạn bè, nhưng là bạn bè chơi lâu năm, có thể gặp nhau suốt ngày nhưng e thấy ngại (lười) phải làm quen với người mới.
Giờ lúc nào em cũng tưởng tượng ra cuộc sống 1 mình, lại thấy dễ thở và thoải mái biết mấy. Ăn gì, mặc gì, làm gì, tất cả chiều theo sở thích của mình. Và tại sao bây h em phải hy sinh tất cả sự yêu thích, thay đổi bản thân em. Để vì cái gì? Có lẽ giờ tình yêu của em với chồng không còn đủ lớn để vượt qua cái “tôi” của chính em nữa. Em luôn cảm thấy mình không hạnh phúc, đây k phải cuộc sống mình mong muốn, mình k muốn tươnv lai mình như thế. Em thấy mệt mỏi. Em cảm thấy cảm xúc của e bị chai lì. Lâu lắm rồi e k cảm thấy quá hạnh phúc như trước nữa. Ngay cả ngày trước cưới em cũng k hồi hộp, k háo hức. Đến tận buổi sáng ngày đám cưới em mới cảm nhận được 1 tí niềm vui, vui vì được gặp bạn bè ấy.
Bạn e bảo em bị trầm cảm , em cũng lên mạng đọc nhiều, có vẻ là trầm cảm tiền hôn nhân. Em cũng định mai đi khám. Nhưng thật sự em k muốn giải quyết mà là muốn buông bỏ. Bởi em k thấy viễn cảnh tương lai hạnh phúc đâu cả. Mà em lại cảm thấy h em buông hết thì em mới có cuộc sống như em mong muốn.
Làm ơn ai đó giúp em với!
Giờ thật sự em chỉ muốn nghĩ cách để nói chuyện với mng để giải quyết êm đẹp, k làm chồng em phát điên lên hay bme hai bên đau buồn. Vì em cảm thấy em vẫn yêu chồng, chỉ là k còn đủ nhiều, nếu cuộc sống chỉ có 2 đứa, có lẽ sẽ yêu nhau đến chết. Nhưng em là 1 người k khéo, tính quá thẳng, đã rất cố gắng nhưng k thể khéo nổi. Vì e toàn bị cảm xúc điều khiển. Chồng em cũng giúp em tốt lên nhiều từ khi yêu nhau, nhưng càng ngày em càng thấy sống như chồng em muốn, thì rất tốt, nhưng đấy k còn là con người em.
Webtretho